Nhận được kết quả thi của trường đại học, tôi mừng muốn rơi nước mắt; đại học kinh tế, tổng hợp, y khoa, cả ba trường đều có tên tôi. Ba mẹ và anh Hai vẫn thường chọc tôi: “con nhà tông chẳng giống lông cũng chẳng giống cánh”. Kỳ này tôi nhất đi.nh phải cho ba mẹ tôi thấy câu “hổ phụ sanh hổ tử" cũng có chỗ đúng. Ba tôi sau khi tốt nghiệp trường y khoa Hà Nội, ông vào Sài Gòn làm việc và cũng chính nơi đây ông đã gặp mẹ tôi và hai người đã nên duyên vợ chồng. Hai năm sau anh Hai ra đời, kế đến là tôi. Mẹ dạy trường đại học nên mẹ rất bận rộn. Ngoài ba mẹ ra, anh Hai là người mà tôi yêu thương nhất. Anh lớn hơn tôi bảy tuổi và đang theo học y khoa năm cuối. Tuy tuổi tác hơi chênh lệch nhưng hai anh em lại thật gần nhau và đặc biệt anh Hai rất chìu tôi. Đó cũng là lý do tại sao cái tính ngang bướng bẩm sinh của tôi hình như càng ngày càng phát triển. Tiếng xe Honda nổ giòn ngoài cửa, tôi nhét vội giấy báo vào hộc tủ. Tôi phải đem sự bất ngờ tới cho mọi ngườị Màu áo xanh quen thuộc của anh Hai đã vào trong sân, tôi nhảy chân sáo tới sau lưng và ôm chầm lấy anh la hét ầm ĩ: - Anh Hai ơi, em đậu đại học rồi, thưởng cho em mau lên.
Vừa la tôi vừa hôn tới tấp vào gáy anh nhưng mùi mồ hôi lạ làm tôi chựng lại. Tôi nhảy vội xuống đất cùng lúc anh Hai quay lại. Thôi chết tôi rồi, người trước mặt tôi không phải là anh Hai mọi ngày nữa. "Đằng kia" đứng nhìn tôi không chớp, nét ngỡ ngàng vẫn còn vương trong mắt. Anh ta ngăm ngăm den, tóc cắt ngắn chạc tuổi anh Hai tôi. Khỏi cần soi gương tôi cũng biết mặt mình đang từ từ biến sang màu của trái ớt hiểm. Cái lanh lẹ, nghịch ngợm ngày thường của tôi đã trốn mất, giờ chỉ còn lại sự bối rối. Trong giây phút, chỉ mong sao đất dưới chân nức ra cho tôi trốn luôn dưới đó. Đang lúng túng không biết phải làm gì thì anh Hai đã vào tới:
- Làm gì mà la ầm lên vậy nhỏ?
Chỉ chờ có vậy, tôi ba chân bốn cẳng chạy một mạch vào nhà, bên tai vẫn còn nghe tiếng anh giải thích:
- Em gái tao đó, thua tao bảy tuổi nên nhõng nhẽo lắm. Sau này thằng nào rước phải chắc tha hồ nhức đầu.
Tiếng cười vang lên, tôi giận anh Hai khôn tả. Khi không lại đem những đức tính trời ban của tôi ra bêu rếu trước mặt người lạ. Bao nhiêu vui mừng, háo hức ban đầu đã vỗ cánh bay đi. Những cử chỉ thân mật ngộ nhận ban đầu làm tôi không dám đối diện với anh ta. Ngồi trước mặt anh trong bữa cơm trưa, tay chân tôi trở nên thừa thãị Anh Hai hình như nhận thấy sự khác thường của tôi, liền lên tiếng:
- Thụy, em làm gì vậy?
Và không để ý tới thái độ bối rối của tôi, anh xoay qua giới thiệu:
- Đây là Lâm, bạn học trên anh một lớp.
- Còn đây là Thụy, em gái tao. Nghịch ghê lắm, sau này nếu có cơ hội, mày sẽ được "thọ giáo".
Anh chàng Lâm cười thật tươi:
- Chào cô bé. Hân hạnh được gặp mặt.
Tôi chúa ghét ai gọi mình là "cô bé". Thoáng bối rối trong tôi như tan biến, tôi vòng tay kính cẩn chào:
- Dạ cháu chào chú ạ. Chú có khỏe không?
Quá quen thuộc với tính phá phách của tôi, ai cũng cười vui vẻ chỉ có anh ta là ngơ ngác, không ngờ bản tính "nghịch ghê lắm" của tôi lại đến sớm như vậỵ
- À, anh quên mất - anh Hai nháy mắt với tôi - Lâm đang thực tập trong bệnh viện. Nếu em có đau bụng vì xoài, cóc, ổi thì đến gặp ảnh, anh ta sẽ chích cho em vài mũi thuốc bảo đảm sẽ khỏi.
Trời ơi, anh Hai hôm nay sao lại "phản" tôi dữ vậy trời? Trước tình thế này, tôi chỉ còn cách vung chân đá anh thật mạnh.
- Á!!!!
Tiếng la của Lâm làm ba mẹ vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ. Hôm nay đúng là ngày xui mà. Tôi nhắm chặt mắt để khỏi phải thấy ánh mắt ai đang cười.
Sau buổi gặp mặt lạ lùng đó, anh trở thành người khách quen thuộc của gia đình tôi. Tính tình vui vẻ và tầm hiểu biết của anh đã chiếm trọn cảm tình ba mẹ tôi. Ngoài cái máu tiếu lâm, anh còn chơi đàn rất giỏi và thường hay lặng lẽ ngồi nghe tôi dạo đàn. Ban đầu tôi còn khó chịu nhưng dần dần sự có mặt của anh như làm cho tiếng đàn của tôi du dương hơn. Sự ngộ nhận ban đầu đã chìm vào quên lãng, tính hồn nhiên, nghịch ngợm của tôi hình như đã sống lại và một tình bạn mới cũng bắt đầu.
Sinh nhật 18 của tôi rồi cũng đến. Mẹ tôi nấu biết bao nhiêu món ngon và người có phước lúc nào cũng là lũ bạn ồn ào của tôi. Năm nay anh là người bạn "già" nhất của tôi. Sau màn ăn uống, trò chơi bốc thăm bắt đầu. Tôi giật thót người khi nghe nhỏ Hòa đọc:
- Bạn hãy làm một cử chỉ đẹp và có ý nghĩa nhất cho nhân vật chính trong ngày hôm naỵ Rồi nó oang oang:
- Anh Lâm lẹ lên!!!
Lâm lúng túng không biết phải làm gì. Trong tiếng la hét của đám bạn, anh bước tới bên tôi với cây đàn guitar trong taỵ Anh hát tặng tôi bản "Tình thôi xót xa" của Bảo Chấn. "Từ khi quen em, anh đã biết bối rối vì những lúc thoáng nghe em cười. Anh đã biết con tim yêu em mất rồi, người yêu ơi xin em chớ quên...." Tiếng đàn du dương, giọng ca ấm áp làm tôi thật cảm động. Tôi không biết anh có ý gì khi hát tặng tôi bài hát đó nhưng ánh mắt kia như đã theo tôi vào trong giấc ngủ. Cái tình cảm đơn thuần ban đầu như đã có chút gì thay đổi nhưng tự bản thân nó không định nghĩa được điều gì. Trong ngày đó cũng có sự hiện diện của Hoàng. Lâu nay Hoàng vẫn là "cây si bứng gốc không chết" của tôi. Và tụi bạn quỷ quái của tôi thường giở trò này nọ để gán ghép tôi với Hoàng.
Sau ngày sinh nhật, không biết Hoàng đã có can đảm từ đâu mà bắt đầu chủ động theo đuổi tôi ráo riết. Những cánh hoa hồng, những lần đưa đón và những lá thư tình ngày càng nhiều. Trong lúc tình cảm giữa tôi và Hoàng thân hơn thì khoảng cách giữa anh Lâm và tôi ngày càng lớn. Anh cũng nhận ra sự thay đổi của tôi và của chính mình? Cái gì đã làm cho chúng tôi trở nên xa lạ. Những câu hỏi không có giải đáp đến với tôi thường xuyên khi anh không còn đến thăm gia đình tôi nữa và Hoàng gần như là khách mỗi ngày của tôi. Hoàng đã len vào trái tim phân vân của tôi tự bao giờ và tôi bằng lòng chấp nhận.
Nghe anh Hai báo tin Lâm sẽ đi thực tập ở miền Trung, tôi bỗng thấy mất mát một điều gì đó. Ngày anh di, anh tặng tôi một gói hạt giống. Trước sự ra đi bất ngờ của anh, tôi chỉ còn biết pha trò:
- Sao anh không tặng em hạt bí, hạt dưa mà lại tặng hạt giống. Cái này ăn đâu có no bụng được.
Ánh mắt đau khổ như biết nói làm tôi không dám nhìn lâu. Cả hai có hàng ngàn lời muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Anh đi mang theo sự hồn nhiên và tất cả cảm giác của tôi, chỉ để lại cho tôi và Hoàng một khoảng trống vô hình. Những giận hờn, những ghen tuông thêm chồng chất và cuối cùng con đường đến trường chỉ còn lại mình tôi. Phải chăng chúng tôi đã không nên bắt đầu?
.........
Anh trở lại đột ngột như ngày anh đi. Tôi đã gục mặt trên vai anh khóc như đứa trẻ. Anh ôm tôi trong vòng tay rắn rỏi, vẫn giọng nói ngày nào anh ôn tôn chăm sóc:
- Thụy, sao lại khóc? Vui lên đi chứ cô bé.
Tiếng "cô bé" không làm tôi khó chịu như bao lần. Tôi thật sự nhỏ bé trước mặt anh. Tôi hỏi anh nhưng không bao giờ muốn biết câu trả lời:
- Bao giờ anh lại đi?
- Có thể mai hoặc sẽ không bao giờ. Em nghĩ như thế nào?
Tôi còn đang ngạc nhiên trước câu nói khó hiểu đó thì bắt gặp ánh mắt anh trìu mến. Ánh mắt ấy như lan qua tôi và cứ thế chúng tôi như chìm vào không gian chỉ có hai người. Cái cảm giác đơn thuần nay đã có tên gọi. Tiếng anh bỗng thì thầm bên tai:
- Nhỏ, em ươm hồi nào mà hạt giống đã nảy mầm rồi nè.
Phải, em đã ươm và hạt đã nảy mầm để giữ một người đi...............